co tuong lai phat dien roi
“Con nói gì?”. “Con sẽ không cầu xin anh ấy!”, Hứa Tịnh Nhi lặp lại từng chữ, không hề chùn lòng. Mấy năm nay, cô chưa từng làm trái lời bố mẹ, cô luôn luôn là đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời của nhà họ Hứa, nhưng… cô không chỉ là con gái của nhà họ Hứa, cô cũng là con người có máu có thịt, biết
Chương 382: Bỏ Nhà Đi. Tuy Cố Khiết Thần không nói thẳng, nhưng bà Hứa vẫn có thể hiểu được hàm ý của anh. Hứa Tịnh Nhi đã là vợ của anh, dù bà ấy là mẹ của Tịnh Nhi thì cũng không có tư cách dạy dỗ cô. Đương nhiên là bà Hứa cảm thấy hơi khó chịu, nhưng nghĩ
Tay của Hứa Tịnh Nhi khẽ run lên trong vô thức. Nếu là lúc trước, trong lòng cô còn một chút kỳ vọng, nhưng vừa rồi Cố Khiết Thần đã ngó lơ cô, mà giờ cô còn không biết thân biết phận chạy lên chào hỏi, há chẳng phải là tự làm khó mình?
8. Ngành Trí tuệ nhân tạo (AI) Ngành trí óc nhân tạo. Đây là ngành sẽ rất mới lạ nhưng rất gồm tiềm năng phát triển. Nguồn lực lượng lao động cho ngành này đang còn rất hạn chế. Đây chính là cơ hội lớn cho phần nhiều ai si Trí tuệ nhân tạo, vận dụng Trí tuệ nhân
Hứa Tịnh Nhi lập tức tái mặt. Cố Khiết Thần chẳng nhìn cô lấy một cái, cất bước định đi, nhưng lúc đi lướt qua cô thì dừng lại, nghiêng mặt qua, liếc nhìn cô, lạnh lùng nhếch môi nói: “Tôi không có hứng thú với cô, cút ra xa chút”.
ĐỌC ONLINE. TẢI EBOOK Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi AZW3. TẢI EBOOK Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi PRC/MOBI. TẢI EBOOK Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi EPUB. TẢI EBOOK Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi PDF. Đăng nhập bằng. Đăng nhập. Vui lòng sử dụng Gmail để comment hoặc đăng nhập tài
ziotodedabb1977. Chương 144 “Phải, là cấp trên của tôi đã giải quyết Bàng Hải. Anh Zoe là một cấp trên rất tốt, đối xử với tôi rất tốt, mỗi lần tôi có chuyện gì khó khăn nguy hiểm, anh ấy sẽ giúp tôi giải quyết. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ!”. Hứa Tịnh Nhi nhấn mạnh từng chữ, mỗi một chữ đều nói một cách rõ ràng. Vốn dĩ Cố Khiết Thần mới là người nên ở bên cạnh cô, tin tưởng cô, bảo vệ cô nhất, nhưng… Bây giờ, anh đã trở thành “đao phủ” làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác. Là một người chồng, anh nên xấu hổ, chứ không phải ở đây nghi ngờ cô. Ồ, cô lại quên mất, cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh, vậy thì người chồng trên danh nghĩa là anh sao phải bảo vệ cô. Nghe cô nói, sắc mặt Cố Khiết Thần sa sầm, thậm chí khóe môi đã nhếch lên nụ cười giễu cợt “Người như cô mà cũng làm nhà báo! Tòa soạn Z là nơi xóa đói giảm nghèo à?”. Tôn chỉ của nhà báo là truy cầu chân tướng, chứ không phải thuận miệng quả quyết! Con mắt nào của cô nhìn thấy cấp trên Zoe của cô giải quyết Bàng Hải? “…”. Người như cô? Người như cô thì thế nào? Nghi ngờ cô thì thôi đi, lại còn chỉ trích năng lực của cô? Ngay cả mắt nhìn người của cấp trên cô cũng mang ra giễu cợt? Cô biết Cố Khiết Thần bị buộc phải đến bệnh viện ở cạnh cô, trong lòng anh không vui nên mới cố ý gây sự với cô. Nhưng anh nói mấy lời khó nghe với cô thì thôi, dựa vào đâu mà nói tới cả anh Zoe? Hứa Tịnh Nhi cắn môi, ấm ức và phẫn nộ đồng thời dâng lên. Cô lập tức siết chặt chăn bông, nhưng không kìm chế nổi, cô bất ngờ tóm lấy gối quăng về phía anh “Cút đi cho tôi!”. Dù bị gối đập vào người đối với anh mà nói không đủ gãi ngứa, nhưng cũng khiến ánh mắt anh lạnh đi, nhiệt độ trong phòng bệnh cũng hạ xuống theo. Lúc hộ lý mang cơm tối vào vừa khéo nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi cơm và thức ăn xuống đất. Bây giờ cô ấy tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Hứa Tịnh Nhi thật sự tức giận, ngực không ngừng phập phồng, vành mắt cũng hơi đỏ lên. Cô thừa nhận cô sợ Cố Khiết Thần, nhưng cô không muốn nhận thua nữa. Cô cứ ngẩng đầu như vậy, hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt đầy u ám của anh, nhìn thẳng vào anh, không hề nhượng bộ. Cố Khiết Thần nhìn cô một lúc bằng ánh mắt u ám, ánh mắt đó gần như muốn xé nát cô. Nhưng cuối cùng anh chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó dặn dò hộ lý “Thu máy tính lại, không có lợi cho việc dưỡng bệnh!”. Giọng nói lạnh lùng ấy dọa cho hộ lý run lên, vội vàng gật đầu “Vâng!”. Đường nhìn của anh lại quay sang bình hoa đặt trên tủ đầu giường, trong đó cắm hoa hồng đỏ tươi, đỏ đến mức chói mắt. Ánh mắt anh càng thêm sắc bén, hất cằm “Vứt nó đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa!”. “Vâng!”. Hộ lý đặt cơm và thức ăn xuống, vội vàng tiến tới lấy máy tính đi. Hứa Tịnh Nhi siết chặt tay “Không được!”. Cô tiếp tục giận dữ nhìn Cố Khiết Thần “Anh dựa vào đâu mà tịch thu máy tính của tôi, vứt hoa của tôi đi?”. Cố Khiết Thần như nghe thấy một chuyện rất buồn cười, sải bước đến gần cô, nghiêng người về trước, ngón tay thon dài dùng sức nắm lấy cằm cô, đối diện với gương mặt giận dữ của cô, nhấn mạnh từng chữ “Còn cần tôi nhắc lại cho cô nhớ, con người cô đều là của tôi cả, huống hồ là mấy thứ này?”.
Chương 130 Bàng Hải đã từng qua lại với rất nhiều loại người, nhưng chưa từng thấy ai ngông cuồng như vậy, ánh mắt hắn đầy hung ác, giọng nói vô cùng lạnh lùng “Thế nên vợ cậu phá việc làm ăn của tôi, tôi còn phải cảm ơn sao?”. Người đàn ông đáp “Anh muốn nói cũng được, nhưng mà không cần thiết”. “Cậu được lắm Cố Khiết Thần, hôm nay tôi sẽ khiến cậu không rời khỏi đây được”, hắn nhanh chóng lấy một khẩu súng dưới sô pha ra, đạp bay bàn trà, đứng trước mặt Cố Khiết Thần, họng súng đen ngòm chĩa vào giữa trán anh. … Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại, đầu óc cô trống rỗng, đầu đau như búa bổ, cơ thể ớn lạnh ê ẩm, toàn thân khó chịu, mũi bị ngạt, cổ họng cũng như bị lửa đốt. Cô ngây người nhìn trần nhà màu trắng hơn một phút mới dần lấy lại ý thức. Cô đảo tròng mắt cứng nhắc, nhìn xung quanh, đáy mắt tỏ vẻ khó hiểu… Lẽ nào cô ngủ đến đần người rồi? Nơi này không giống với phòng ngủ ở chung cư. Hộ lý từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy Hứa Tịnh Nhi đang mở to mắt, cô ấy nhanh chân bước tới, vui mừng nói “Cô Hứa, cô tỉnh rồi à?”. Hứa Tịnh Nhi chậm rãi nhìn về phía hộ lý, giọng nói khàn khàn “Cô là…” Hộ lý vừa rót nước cho cô vừa đáp “Cô Hứa, tôi là hộ lý do Cố tổng mời đến, bây giờ cô thấy sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”. Dứt lời, cô ấy điều chỉnh giường bệnh cao lên một chút giúp cô, lại đưa cốc nước ấm vừa rót xong đến bên miệng cô “Cô Hứa, cô uống chút nước đi đã”. Hứa Tịnh Nhi khát khô cả cổ, cô cũng không khách sáo, uống hết cốc nước. Cổ họng có nước làm nhuận, cảm giác như lửa đốt mới đỡ hơn chút, lông mày cô hơi giãn ra. Khoảng nửa phút sau, cô hỏi lại “Bây giờ tôi đang ở bệnh viện sao? Cố… Cố Khiết Thần đưa tôi đến à?”. Hỏi xong, cô lại thấy mình bị sốt đến ngu người luôn rồi. Cô sốt cao hôn mê ở chung cư, ngoài Cố Khiết Thần có thể phát hiện ra cô thì còn ai chứ? Chuyện bất ngờ duy nhất là Cố Khiết Thần đến chung cư… Nếu anh không đến, chắc cô bệnh đến chết ở đó cũng không ai biết. Hứa Tịnh Nhi cụp mắt xuống, che giấu sự tự trào nơi đáy mắt. Hộ lý không nhận ra cảm xúc của cô, chỉ trả lời đúng sự thực “Cô đang ở bệnh viện, còn những chuyện khác tôi cũng không rõ lắm. Lúc tôi đến đây chỉ thấy trợ lý của Cố tổng”. Nghe cô ấy nói, trong lòng Hứa Tịnh Nhi cũng không có gợn sóng gì, Cố Khiết Thần đưa cô đến bệnh viện, chắc là thấy cô bị bệnh như vậy, nên làm theo chủ nghĩa nhân đạo thôi. Như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, sao có thể ở lại với cô nữa chứ? Hứa Tịnh Nhi mím môi, khẽ gật đầu “Tôi biết rồi”. Thấy cô không có ý nói chuyện tiếp, hộ lý cũng tự giác không nói về chủ đề này nữa, mà nói “Cô Hứa, cô muốn ăn chút gì không? Hay là muốn ngủ thêm lát nữa?”. Hứa Tịnh Nhi không có khẩu vị, cơ thể lại mệt mỏi, vốn định đáp là muốn ngủ thêm, thì có người gõ cửa phòng bệnh. Hộ lý nhìn Hứa Tịnh Nhi một cái, nét mặt giãn ra “Chắc là Cố tổng đến đấy, để tôi mở cửa”. Cô ấy làm công việc chăm sóc người khác, nên vẫn có bản lĩnh quan sát nét mặt, thấy Hứa Tịnh Nhi buồn buồn, đoán chắc là do Cố tổng không ở đây nên mới khó chịu. Người bị bệnh lúc nào cũng rất yếu đuối nhạy cảm. Tuy không biết cô Cố này có mối quan hệ gì với Cố tổng, nhưng có thể phiền đến trợ lý của Cố tổng thì chắc chắn không phải mối quan hệ bình thường. Cô ấy phải cố gắng để bệnh nhân của mình duy trì tâm trạng vui vẻ, để nhanh chóng khỏe lại. Cô ấy nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Chương 428 Tất cả mơ mộng thời thiếu nữ, tất cả rung động, tất cả yêu thương, mỗi một chữ đều chất chứa tình cảm thật lòng, đơn thuần nhất. Nhưng đến giờ phút này cô mới phát hiện, hóa ra tình cảm của cô, sự cố chấp của cô chỉ làm bản thân cảm động. Cô không dám khóc lớn tiếng, sợ làm kinh động người giúp việc, như vậy thì bố mẹ cô sẽ nhanh chóng biết được. Ngay cả khi khóc, cô cũng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng. Nước mắt rơi xuống nhật ký, thấm ướt một vòng lớn, nét mực nơi đó cũng nhòe đi. Dù có khó khăn thế nào, cô cũng không thể ở lại lâu. Cô lau nước mắt, sau đó khóa cuốn nhật ký lại, tìm một chiếc kính đen ở trong phòng đeo vào, đi ra khỏi nhà họ Hứa. Sau đó cô lại lái xe đi vô mục đích, cho đến khi ngang qua trạm xe buýt công cộng. Trên đó dán poster quảng cáo một khu nghỉ dưỡng, cảnh sắc rất đẹp, có thể thanh lọc tâm hồn, giúp người ta hoàn toàn thư giãn, quên đi muộn tổng lại phát điên rồi Thế là Hứa Tịnh Nhi lái xe đến đó. Nhưng cô cũng không cố ý muốn tránh né Cố Khiết Thần, chỉ là tạm thời không muốn đối mặt với anh mà thôi. Tuy nhiên, cô không thể bày tỏ tâm trạng thật sự của mình, cô nở một nụ cười giả tạo theo thói quen, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, uể oải trả lời “Làm việc mệt mỏi nên đến đây nghỉ dưỡng một phen”. Ánh mắt của Cố Khiết Thần càng trở nên âm trầm, rõ ràng không tin lời giải thích của cô, nhưng anh cũng không hỏi tới, mở lời “Nếu em muốn nghỉ dưỡng thì anh sẽ nghỉ cùng em”. Nói xong, anh cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý Lâm, nói thẳng “Hoãn hết mọi hành trình tiếp theo cho tôi…”. Trong nháy mắt, Hứa Tịnh Nhi đưa tay cướp lấy điện thoại của anh, thẳng tay bấm tắt máy. Cô đến đây nghỉ dưỡng là vì không muốn nhìn thấy anh, nếu anh đến ở cùng cô thì cô ở đây hay về chung cư có khác gì nhau? Hơn nữa, không phải anh đã có giai nhân bên cạnh rồi sao? Không phải muốn hâm nóng ngọn lửa tình yêu với người yêu cũ yêu dấu của mình rồi sao? Cần gì phải đến quấy nhiễu tâm hồn cô! “Không cần đâu, anh bận bịu như vậy, anh đi làm việc đi, không cần ở với tôi”, Hứa Tịnh Nhi một hơi nói hết những lời này, trả điện thoại trong tay cho anh. Cố Khiết Thần không nhận, anh nheo mắt lại, đường nhìn lướt qua gương mặt của Hứa Tịnh Nhi một lần nữa, nhìn đến nỗi ánh mắt cô không khỏi lóe lên. Cô cụp mắt xuống, tránh ánh nhìn của anh. Hứa Tịnh Nhi không muốn bị anh nhìn ra, âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh bổ sung “Thật ra tôi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, hai ngày nữa sẽ về, anh thật sự không cần đến ở cùng tôi đâu”. Dù có che giấu thế nào, trong giọng nói của cô vẫn hơi run rẩy. Lúc Vân Nhu khiêu khích cô, cô có thể phản bác một cách đầy khí thế, nhưng… giữa cô và Cố Khiết Thần có thể tiếp tục hay không, xưa nay đều không phải chuyện cô có thể quyết định. Nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn về bên cạnh Vân Nhu, nếu Cố Khiết Thần thật sự muốn đề nghị ly hôn, nếu anh vẫn giống như ba năm trước, chớp mắt đã không cần cô nữa thì cô phải làm sao? Mấy ngày nay cô trốn ở đây, trong tiềm thức thật ra là sợ Cố Khiết Thần ngửa bài với cô. Trước kia cô muốn ly hôn, muốn giải thoát, nhưng sự dịu dàng của người đàn ông này bất tri bất giác lại mở cửa trái tim cô một lần nữa. Những ngày qua bọn họ ở bên nhau ấm áp như vậy thật sự không có chút trọng lượng nào đối với Cố Khiết Thần sao? Cô kiên trì yêu Cố Khiết Thần nhiều năm như vậy, đoạn đường này vô cùng trắc trở, từng vấp ngã rất đau rất đau, cô cũng chống chịu được. Nhưng vì sao cứ vào lúc ngỡ như nhìn thấy được ánh mặt trời thì lại giáng cho cô một đòn nặng nề như vậy?
Chương 300 Cô ấy ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng ngứa nghề hỏi Cố Khiết Thần “Cậu chủ, nếu cậu vẫn chưa ăn no thì tôi sẽ làm thêm một phần thịt kho nữa, rất nhanh sẽ có!”. “Không cần đâu, tôi ăn thêm cái này là được rồi”. Nói xong, Cố Khiết Thần lấy nửa chén cơm mà Hứa Tịnh Nhi ăn còn thừa lại, liên tục và cơm, nhanh chóng ăn hết. Sau khi ăn uống no đủ, Cố Khiết Thần hài lòng đứng dậy, còn vui vẻ khen cô Lâm một câu “Chị Lâm, món chị nấu bao nhiêu năm vẫn ngon như vậy”. Cô Lâm lập tức e thẹn, cậu chủ khen món cô ấy nấu ngon với gương mặt đẹp trai như vậy, cô ấy yêu rồi! … Trong phòng ngủ. Hứa Tịnh Nhi ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, không dùng dấu chấm câu, không lặp lại chữ nào, điên cuồng mắng Cố Khiết Thần gần ba nghìn chữ, sau đó cơn tức nghẹn nơi ngực mới giảm bớt một nửa. Bỗng nhiên điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn. Hứa Tịnh Nhi cầm điện thoại lên, mở ra xem, nửa cơn giận còn lại lập tức tiêu tan. Thẻ ngân hàng của cô đã về tiền, là tiền nhuận bút bài viết về Dung Vương lần này. Buổi chiều cô vừa mới giao bản thảo, tối đã có tiền, cho nên cô rất thích hiệu suất trả tiền của cấp trên, giúp người ta rất có động lực làm việc! Ting một tiếng, điện thoại lại có tin nhắn chưa đọc. Hứa Tịnh Nhi còn chưa thoát ra khỏi mục tin nhắn, lại nhìn thấy một khoản tiền vào tài khoản, hơn nữa còn là số tiền rất lớn. Cô vô thức đếm số 0 ở đằng sau, vô cùng kinh ngạc. Một triệu tệ… Má ơi, bài viết về Dung Vương là cô liều mạng lấy được cũng chỉ được trả một trăm nghìn tệ, một triệu tệ này là sao? Chẳng lẽ cấp trên đại nhân run ray, không cẩn thận chuyển thêm cho cô? Vậy… vậy vậy vậy… vậy cô sẽ không chuyển trả đâu nha! Khụ, được thôi, cô có nghĩ như vậy cũng không dám làm vậy. Một triệu tệ đấy, nếu cô tham số tiền đó, không chừng sẽ bị ngồi tù. Hứa Tịnh Nhi run run tay, mở email ra, đánh chữ, ngân ngấn nước mắt gửi mail lại cho cấp trên. “Cấp trên đại nhân, anh chuyển thừa cho tôi một triệu tệ rồi, tôi… tôi chuyển lại cho anh nhé”. Một phút sau, cấp trên trả lời lại. Hứa Tịnh Nhi buồn rười rượi mở ra. Đợi khi cô đọc được nội dung, sống lưng lập tức thẳng lên, đôi mắt đen láy trợn tròn. Trước tiên là không tin nổi, ngay sau đó thì đầu óc trống rỗng, cuối cùng là… không nhịn được kích động nhảy cẫng lên. Cấp trên nói, một triệu đó là tiền thưởng cuối năm… Cho nên, không có run tay, không gửi nhầm, một triệu tệ đó là của cô, của cô, của cô! Hứa Tịnh Nhi dùng đôi tay run run của mình tạo một văn bản mới, lưu loát gõ lời cảm ơn ba nghìn chữ, mọi sự tôn kính, yêu quý, tôn sùng đối với cấp trên đều gửi gắm hết vào câu chữ.
co tuong lai phat dien roi